Ngày tôi đi đẻ, chồng thông báo có một cuộc họp quan trọng. Thế là chỉ có mình tôi như chết đi sống lại ở phòng hộ sinh. Một lúc sau, có đứa em gái của tôi đến. Nhà chồng nó cũng đang có người ốm mấy hôm nay nên chạy đôn chạy đáo. Trong cơn đau, tôi vẫn kịp nhìn thấy gương mặt của những ông chồng đang lo lắng nắm lấy tay vợ. Còn tôi thì cắn răng chảy nước mắt, bám tay vào thành giường. Đàn bà đi đẻ một mình, còn nỗi tủi thân nào hơn thế? Sau 12 tiếng vật vã trong phòng hộ sinh, cuối cùng con gái của tôi cũng chào đời. Tôi cầm bàn tay nhỏ xinh của con mà trong lòng rưng rưng nước mắt. Tôi ôm con vào lòng, thầm an ủi con, tôi biết lý do chồng tôi không muốn đến bệnh viện khi tôi sinh. Bản thân anh luôn muốn có con trai nhưng tôi lại mang thai con gái. Bản thân anh luôn muốn có một người vợ sành điệu nhưng tôi chỉ là cô vợ xuất phát từ nông thôn, lương tháng 6 triệu, chi tiêu dè sẻn. Sau 3 ngày ở lại bệnh viện, cuối cùng tôi cũng được về nhà. Lúc này, tôi mới thấy mặt chồng. Anh vào nhìn con, cười một cái rồi đi ra. Tôi biết, chồng tôi không mặn mà gì lắm với con, từ khi tôi mang bầu, anh luôn nghĩ tôi mang thai con trai, đến khi biết được kết quả siêu âm thì mặt anh xị xuống, anh bảo tôi không biết đẻ này nọ. Từ đó, anh cũng không quan tâm tôi như trước nữa. Anh bảo công việc làm giám đốc ở công ty chiếm của anh quá nhiều thời gian nên tôi cứ tự chăm sóc bản thân mình cho tốt. Tôi là gái quê chính hiệu, lên thành phố học rồi ở đây lập nghiệp. Tôi gặp chồng trong một buổi hội trường. Chồng tôi bảo rằng, trông tôi xinh lắm, vừa nhìn thấy tôi là anh thích mê. Sau vài tuần nói chuyện, chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay. Sau 3 năm tìm hiểu, tôi và anh tiến tới hôn nhân. Trước khi trở thành một người thành đạt như ngày hôm nay, chồng tôi cũng có một tuổi thơ nghèo khó. Bố mẹ chồng tôi hiện tại vẫn ở quê, cũng may là sau khi con trai thành đạt thì cuộc sống của ông bà đỡ vất vả hơn. Chúng tôi lấy nhau xong thì mua một căn hộ chung cư để ở. Chồng tôi không thích thuê ô sin, vì vậy mọi việc trong nhà tôi đều làm hết. Đẻ xong, cái sự việc không có ô sin mới khổ sở. Em gái tôi thì phải về nhà để lo việc, mẹ chồng thì bận chưa lên chăm tôi được, thế là sáng hôm đó, sau khi tôi về nhà, chồng tôi phải ở nhà buổi sáng để chăm tôi. Anh cứ cằn nhằn, bảo còn bao nhiêu việc mà cứ bị bó chân ở nhà, thiệt hại không biết bao nhiêu mà tính. Tôi nằm trong giường, nước mắt cứ thế chảy ra. Tôi không hiểu sao anh lại thờ ơ với tôi như vậy, một câu hỏi thăm cũng không có. Tôi chưa kịp lau nước mắt thì chồng tôi đã đi vào, bưng một cái khay thức ăn. Tôi thấy chồng đặt xuống, là một bát cơm nguội và một bát nước mắm rồi lạnh lùng bảo: – Dậy mà ăn đi nhé, tự dưng tôi phải nghỉ việc phục vụ cho cô. Bao nhiêu việc cần phải giải quyết sáng nay đã bị hoãn hết rồi. Tôi im lặng, nhìn sang bát cơm và bát nước mắm mà không nói được một câu nào. Chồng tôi tiếp lời. – Nghe bảo đẻ xong không nên ăn cá thịt gì đâu. Cứ suốt ngày ăn cơm với muối và nước mắm cho nó lành. Từ tháng này, tiền sinh hoạt tôi sẽ giảm xuống còn một nửa. Mẹ tôi lên chăm cô 1 tháng, sau đó thì dậy mà tự phục vụ nghe chưa. Đừng có mất thêm 5 triệu thuê ô sin mà tốn. Nói rồi, anh bỏ đi. Tôi gượng ngồi dậy, bưng bát cơm mà nước mắt tuôn rơi. Đứa con gái cứ ọ ẹ khóc, tôi thương con lắm. Mang tiếng là sinh ra trong gia đình khá giả nhưng con tôi nào nhận được điều gì tốt đẹp đâu. Đến chiều, mẹ chồng tôi lên, nhìn bát cơm ăn dở và bát nước mắm ở trong phòng, bà hỏi: – Sao con ăn uống lạ vậy. Ngoài tủ lạnh mẹ cũng không thấy có gì cả? – Con thích ăn vậy mẹ à. Với lại anh Khánh cũng không biết nấu ăn, con không muốn làm khó anh ấy. – Cái thằng vô tâm thế là cùng. Vợ đẻ mà cho ăn cơm nguội với nước mắm. Nó lại học cái thói độc đoán của bố nó ngày xưa đây mà. Thôi để mẹ chạy ra chợ mua cái gì về nấu cho con ăn. Đẻ xong phải bồi bổ mới có sữa cho con chứ. Mẹ chồng tôi lật đật chạy đi, tôi thấy trên trán bà vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Nước mắt tôi lại rơi một lần nữa. Dù sao thì, tôi vẫn còn một bà mẹ chồng tâm lý và biết thương con dâu, có lẽ đó là điều an ủi duy nhất khi tôi bước chân vào căn nhà lạnh lẽo này.
Theo Cách Sống