Tôi có một người bạn, cô ấy năm nay đã gần 30. Vừa ly dị chồng. Ở cái tuổi dở dang, cô ấy chọn ra đi khỏi mối quan hệ mình đã vun đắp gần chục năm ròng, với một đứa trẻ vô cùng đáng yêu - sau khi phát hiện chồng mình đã có tình nhân.
Bạn tôi đã luôn tự hào về cuộc hôn nhân của mình, đã luôn tự hào về chuyện tình ngót nghét chục năm của cô ấy và chồng, đã luôn tự hào về từng dấu mốc to lớn họ đã cùng nhau vượt qua. Thế nhưng, khi đứng trước một cuộc tình ngắn ngủi, mới chớm, một cuộc tình mà chồng cô đã rời khỏi vòng tay vợ để lao vào một cô gái khác trẻ đẹp hơn, biết chiều chuộng hơn, mới mẻ hơn – thì cô ấy phải quyết định buông tay.
Một câu chuyện tình buồn, một cái kết điển hình của nhiều cuộc hôn nhân dài lâu mà tác nhân là người thứ 3 xen vào. Đứng giữa những ngọt ngào của một bóng hình mới, người ta quên thật nhanh những gì mình đã cùng người bạn đời gian khó vượt qua.
Tôi không tự nhiên nói về câu chuyện của bạn mình. Tôi nhớ đến họ sau khi đọc được câu chuyện yêu đương của Lâm Vinh Hải và Linh Chi. Một cảm giác đau xót trào dâng khi nhìn thấy những hình ảnh họ quấn quýt bên nhau, và khi đọc lại tường tận câu chuyện của Hải và người vợ cũ. Lý Phương Châu – cô ấy đã ở bên Lâm Vinh Hải trong suốt quãng đời tuổi trẻ của mình, lo cho anh như lo cho một đứa trẻ, hy sinh sự nghiệp riêng để người đàn ông mình yêu được theo đuổi ước mơ. Và sau 11 năm âm thầm ở bên cạnh, cuối cùng, Lâm Vinh Hải chọn bước tới với một cô gái mới, để lại một cuộc hôn nhân dang dở nặng những ân tình.
Hai câu chuyện, hai con người chẳng hề liên quan. Nhưng có bao nhiêu người phụ nữ đọc vào và tìm thấy sự đồng cảm, nhìn thấy câu chuyện của riêng mình trong đó? Đã có bao nhiêu người phụ nữ, đốt cháy cả tuổi thanh xuân của mình, để hy sinh cho người bạn đời được chạm tay đến đỉnh thành công, để rồi nhận về là những tủi hơn, những cay đắng khi phát hiện mình không còn là người phụ nữ duy nhất?
Bởi vì đúng đấy, "khi bình yên, người ta thường quên những lời thề trong gió bão".
Trong những trách hờn mà bạn tôi dành cho người chồng bội bạc của mình, cô nói: "Em mong rằng người đàn bà ấy có nhịn đói vì anh như em đã từng". Cô ấy rơi nước mắt kể lại với tôi, rằng có một ngày nọ, họ cùng nhau đi ăn trưa với bạn. Anh không còn tiền nên chị là người trả. Nhưng cô chỉ có 60 nghìn khi đó thôi, đủ mua một cái bánh cho mình, một cái cho anh. Anh vô tư quá chẳng biết điều ấy, muốn ăn hai cái bánh liền. Cô ấy cũng chẳng cự nự, mỉm cười nói: "Vâng, anh ăn đi. Em no rồi". Anh chẳng bao giờ biết rằng ngày hôm ấy vợ mình nhịn đói. Chẳng bao giờ biết rằng, hôm ấy, vợ mình uống nước thay ăn cơm.
Đàn ông vẫn luôn là một giống loài hồn nhiên như thế, nhận lại mà chẳng bao giờ biết - để cho đi, người ta đã phải trải qua những gì. Còn những người vợ, lại luôn là những người quá dễ để hy sinh. Trong bão giông, họ lấy thứ bản năng che chở của mình để ôm lấy người bạn đời, và sẵn sàng hứng chịu những cuồng phong của cuộc đời va quật vào mình – chỉ để giữ bình yên cho người đàn ông mình yêu thương. Đã có bao nhiêu người phụ nữ, lấy ước mơ của chồng làm ước mơ của mình? Lấy nụ cười và niềm hạnh phúc của chồng, là động lực để họ đương đầu với gian khó?
Không biết có khi nào, Lâm Vinh Hải đã quên sạch những tháng ngày khi anh và Phương Châu còn là những đứa trẻ mới chập chững vào đời hay không? Không biết, có phải anh đã chẳng còn nhớ đến người vợ quyết định từ bỏ sự nghiệp và niềm đam mê nhảy nhót của mình, lùi về sau để chăm sóc anh từng chút? Không biết anh có nhớ, đằng sau cánh gà mỗi sự kiện, vẫn chỉ luôn là Lý Phương Châu đứng bên cạnh chỉnh lại áo cho anh, đưa cho anh chai nước, chăm sóc anh từ những ngày đầu mới vào nghề, cho đến khi đã đứng ở đỉnh cao danh vọng. Và thậm chí, người vợ ấy, khi chia tay vẫn gạt nước mắt, giấu đi những nỗi ấm ức riêng để 2 người có thể chia tay một cách văn minh và đàng hoàng nhất, và cầu chúc cho anh sẽ tiếp tục thành công trên con đường riêng – nơi cô vẫn âm thầm hỗ trợ như bấy lâu đã từng.
Vậy mà hôm nay, anh quên đi lời thề gió bão ngày hai người còn là vợ chồng. Anh quên đi lý do họ chia tay, quên đi rằng ngày ấy đã có một người phụ nữ nuốt nước mắt vào trong, chịu dìm cái lí do thật khiến hai người phải li hôn - để anh đàng hoàng sống tiếp. Chẳng ai cấm, khi không còn bên nhau – anh không được quyền tìm đến một người phụ nữ khác. Chẳng phải chuyện sai trái, khi anh yêu và quan tâm tìm cho mình hạnh phúc riêng. Nhưng khi anh công khai kéo tay cô gái khác đi giữa đám đông, công khai nói cái điều không đúng rằng - họ đến với nhau khi anh và Châu đã cắt đứt, thì nó như một cú tát, một ly nước lạnh hắt thẳng vào người vợ - người đã vì anh từ những ngày đầu yêu nhau, cho đến những ngày gian khổ nhất, và thậm chí, cũng nghĩ đến anh ngay cả trong những giây phút cuối cùng của cuộc hôn nhân mà cô ấy đã hy sinh cả tuổi trẻ của mình để đắp đổi.
Đã qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đắng cay của cuộc sống, hai người chật vật đi lên từ con số 0, và ở bên nhau đến tận ngày này để rồi thỉnh thoảng người ta vẫn ngưỡng mộ nhìn vào Hải và Châu vì đã đi cùng nhau qua những ngày gian nan nhất. Mối dây gắn kết giữa họ không chỉ là tình yêu, mà còn là tình thương, tình thân, là thứ tình cảm không phải sớm nắng chiều mưa, không phải nói thay đổi là sẽ thay đổi, nói đứt là sẽ đứt.
Ở trong một đoạn cuộc đời bão giông, chúng ta có thể thề thốt rằng sẽ chẳng bao giờ rời xa cái người đang vì mình mà hứng những đợt cuồng phong không dứt. Trong những giờ phút tăm tối nhất, người ở bên ta là người vĩ đại nhất, là người mà ta tự nhủ rằng sẽ mãi chẳng buông tay. Nhưng ai nói được ngày mai, khi bước ra giông tố, ta thấy cuộc sống có biết bao nhiêu rực rỡ khác.
Những khó khăn đã để lại đằng sau lưng rồi, bây giờ, ta có thể nhàn hạ hơn một chút, hưởng thụ hơn một chút. Vị thế của ta cũng nâng lên một chút, ta cũng dần có yêu cầu cao hơn một chút về người bạn đời của mình. Và khi đó, ta đánh mất mình, ta đánh mất những lời hứa, những lời thề tưởng như không thể suy xuyển. Ở trong bình yên, ta quên mất rằng bình yên này được cùng đắp xây với một người bạn đời, chứ chẳng phải do ta một mình tạo dựng.
Bạn tôi nói lời chia tay trong sự tổn thương sâu sắc. Nhưng có một cảm giác xót xa hơn nỗi đau bị phản bội, đó là sự ê chề khi nhìn những cố gắng, những đắng cay mà cô đã vì người đàn ông ấy mà hy sinh lại chẳng thể bằng đôi mánh khoé tán tỉnh của người tình mới.
Lý Phương Châu chia sẻ trước cuộc tình ồn ào của chồng cũ và Linh Chi, rằng họ đã đến với nhau khi Châu và Hải vẫn còn đang là vợ chồng. Và cô chọn cách ra đi trong im lặng, để giữ lại cho chồng mình hình ảnh đẹp nhất, để anh còn có thể tiếp tục ngẩng cao đầu mà làm nghề. Nhưng hôm nay, khi nhìn những hình ảnh mặn nồng ấy của họ, khi nghe cái lí do "đến với nhau khi vợ chồng cô đã cắt đứt", thì Châu đơn giản là đã không chịu được nữa.
Cả bạn tôi lẫn Phương Châu, họ đã dành trọn cả tuổi xuân của mình để hy sinh cho người mà họ gọi là bạn đời. Và cũng chính những người đàn ông ấy, đã lãng quên sự hy sinh và coi nó như một điều hiển nhiên, một cái gì đấy có thể bỏ lại đằng sau một cách nhẹ nhàng. Đặt lên bàn cân chục năm bên nhau với bao cay đắng ngọt bùi, nhiều khi lại chẳng thể bằng đôi ba tháng ái tình lén lút phiêu lưu. Đời người phụ nữ, đớn đau nhất chắc là lúc này.
Và với cả hai người đàn ông tôi nói đến trong bài viết này: Chồng bạn tôi và Lâm Vinh Hải – Có lẽ, họ không cố ý để lãng quên và say đắm một bóng hình mới. Không ai cố gắng để biến mình thành thằng tồi, và chắc chắn tình cảm của họ dành cho vợ mình – đã từng là một thứ tình cảm vĩ đại, một sự hàm ơn và trân trọng tuyệt đối.
Đơn giản và cay đắng nhất, lý giải cho sự quay lưng vào những tháng ngày cả hai đã cùng nhau nắm tay bước qua – chỉ bởi vì họ đã thay đổi, và những trăn trở, những ân nghĩa ấy đã chẳng còn đủ sức nặng để kéo họ lại trước những cám dỗ cuộc đời. Trong gió bão, họ yếu ớt dựa vào người phụ nữ đã yêu mình tha thiết, để rồi khi bình yên, họ nhân danh tình yêu để làm tổn thương chính người đã dùng cả thanh xuân để che chở cho mình khi cuộc sống khắc nghiệt nhất.