(Congtin.net) - Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi, Tí đói rồi mẹ cho Tí ti nhé, mẹ mở mắt ra đi mẹ ơi”. Không ai cầm được nước mắt. Thằng bé lay mãi mẹ không dậy, nó cứ đòi giật tung cái áo ra để luồn tay vào sờ ti mẹ.
Đó là gia đình có hoàn cảnh nhất trong xóm, người mẹ thì già sức đã yếu còn cô con gái cũng tên Gái thì bị thần kinh từ nhỏ. Hai mẹ con bữa đói bữa no nuôi nhau. Nhiều khi cô con gái bỏ nhà đi mấy ngày không thấy về bỏ đói mẹ ở nhà, hàng xóm thương tình lại mang sang cho bà bát cơm nguội.
Rồi cách đây 2 năm, đột nhiên người ta thấy cô con gái bụng cứ to dần lên. Đích thị là cô ấy có bầu rồi. Đàn bà trong xóm được một phen xanh mặt, không ai bảo nhau tự về nhà tra khảo chồng mình, và tất nhiên cái họ nhận được chỉ là cái lắc đầu và những lời chối bay chối biến của chồng họ. “Có điên đâu mà đi ngủ với cái con tâm thần ấy. Có đi gái thì cũng phải chọn cái đứa nó biết chiều mình để mà hưởng thụ chứ”. Vậy là các bà chỉ còn biết nguýt chồng rồi răn đe và người cẩn thận hơn nữa thì giữ chồng thật chặt.
Chuyện cô Gái tâm thần có bầu trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người trong xóm suốt một thời gian dài. Mấy ông ngồi tụ tập thì cứ trêu nhau: “Của ông nào thì ra nhận đi, ai lại để nhân tình vác cái bụng bầu lang thang ngoài đường suốt thế kia…” rồi họ cười ầm lên với nhau. Nhưng cũng trộm vía thật, cô chẳng được ăn uống tẩm bổ hay uống sữa nọ sữa kia như người ta mà vẫn khỏe mạnh, không đau ốm gì cả.
Đặc biệt từ khi cái bụng nổi rõ lên, cô ấy lại bớt điên điên khùng khùng mà chịu khó đi làm thuê kiếm tiền để chờ sinh đẻ. Sau khi chẳng thể biết chủ nhân của cái thai ấy là ai, các bà vợ tặc lưỡi đành đợi ngày cô ấy sinh sẽ biết. Nhưng họ hậm hực lắm, nếu đứa con sinh ra mà là của chồng bà nào chắc bà ấy tới xé xác cô mất.
Cô chẳng có nhiều tiền, người trong làng lại ghét, chỉ có một chị góa chồng nhà bên cạnh là thương tình nên chị ấy đã đi xin đồ sơ sinh cũ của người ta về bảo cô giặt đi để cho con dùng sau này.
Ngày cô Gái trở dạ cũng là chị hàng xóm đưa tới trạm xá vì bà mẹ già mắt lại lòa chẳng đi đâu được. Thằng bé sinh ra kháu khỉnh bụ bẫm nhìn thích lắm. Các bà các chị kháo nhau rồi bổ nhào ra trạm xá xem nó giống ai. Nhưng nhìn cái cơ thể bé tẹo, đỏ hỏn ấy làm sao mà nhận ra được. Biết người ta đến với ý đồ không tốt, cô Gái cứ ôm khư khư lấy con mình, người ở trạm xá cũng ra giải tán đám đông.
Từ đó trở đi, cô Gái không cho ai tới gần nhà mình và thăm con mình cả. Cô chỉ tin tưởng chị hàng xóm, cô sợ một ngày những kẻ xấu độc mồm đó sẽ mang con mình đi. Vậy là khi con được vài tháng cô cứ vừa địu con trước ngực vừa theo chị hàng xóm đi làm thuê lấy tiền nuôi con, nuôi mẹ già.
Trộm vía thằng bé cũng cứ ăn cháo loãng với sữa ngô non nấu mà lớn lên. Chẳng ốm đau gì cả, khi thấy thằng bé lẫm chẫm tập đi, người làng ai cũng phải trầm trồ thán phục cô Gái tâm thần. Thỉnh thoảng người ta rỉ tai hỏi bố đứa bé đâu không về nuôi nó, cô chẳng trả lời mà bế con đi luôn.
Ngôi nhà liêu xiêu ấy bắt đầu rộn tiếng khóc tiếng cười của con trẻ, rồi tiếng bi bô gọi mẹ, bà. Khi thằng bé 2 tuổi, cô đã có thể để con ở nhà với mẹ mà đi làm từ sáng tới trưa và từ trưa tới tối. Lúc mẹ chưa kịp về thì hai bà cháu lại lôi củ khoai củ sắn luộc sẵn ra ăn. Từ ngày có con cô Gái không bỏ đi đâu mấy ngày liền nữa, thi thoảng cô bỏ đi 1 đêm rồi lại về, có lẽ tình mẫu tử đã khiến cô nhớ con mà quay về. Mỗi buổi chiều là thằng bé lại đứng sẵn ngoài sân chờ mẹ về rồi lao ra: “Mẹ! Mẹ…”.
Hôm ấy sau khi đi làm về ăn tối xong cô Gái kêu đau đầu rồi tự dưng lại hát luyên thuyên. Người mẹ già biết con gái lại lên cơn, bà trào nước mắt. Đứa cháu vẫn chơi ngoan trên giường. Lúc con bước ra ngoài cửa bà hỏi:
- Mày đi đâu đấy?
- Đi tìm bố cho cu Tí.
“Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi, Tí đói rồi mẹ cho Tí ti nhé, mẹ mở mắt ra đi mẹ ơi” (Ảnh minh họa)
Rồi cô bước đi. Bà chẳng cản được con, vì nghĩ chắc sáng mai con sẽ lại về. Đêm ấy bà ôm cháu ngủ, nhưng tới sáng sớm hôm sau thằng bé thức dậy không thấy mẹ, đói khóc òa lên mà bà vẫn chưa thấy con về. Bà đành luộc tạm mấy củ khoai cho cháu ăn rồi sang nhà chị hàng xóm nhờ đi tìm con giúp.
Trưa ấy thì bà nhận được hung tin. Con gái bà bị tai nạn trên huyện từ đêm, người không có giấy tờ gì nên tới khi xã cử người đi tìm giúp mới biết. Người thì vẫn lành lặn nhưng lõm phía đầu, xuất huyết bên trong. Đón cái tin dữ ấy, người mẹ già ngã lăn ra nhà, kêu khóc: “Nó bảo nó đi tìm bố cho thằng Tí cơ mà. Con ơi là con, sao con lại bỏ mẹ bỏ con thơ thế này”.
Thằng bé hơn 2 tuổi con chị vẫn chưa biết gì. Ăn no rồi thì cứ chạy quanh nhà. Nhà đông người nó lại càng vui. Nhưng khi người ta vừa đặt mẹ nó xuống nền nhà, vì cái giường chưa kịp dọn vẫn còn nồng nặc mùi nước tè của nó thì nó lao lại ngay rồi lay lay lay: “Mẹ ơi, mẹ mở mắt ra đi, Tí đói rồi mẹ cho Tí ti nhé, mẹ mở mắt ra đi mẹ ơi”. Không ai cầm được nước mắt. Thằng bé lay mãi mẹ không dậy, nó cứ đòi giật tung cái áo ra để luồn tay vào sờ ti mẹ.
Người ta mặc cho nó cái áo xô trắng, nó nhất định không chịu cứ giật tung ra rồi ôm chặt lấy mẹ. Mẹ bỏ nó đi từ đêm qua tới giờ, nó muốn nằm với mẹ, muốn được sờ và ti mẹ nó cơ.
Người ta phải lôi nó ra ngoài, nó gào khóc thảm thiết. Ai cũng xót xa vô cùng trước đứa trẻ mới hơn 2 tuổi không biết mặt bố giờ lại mồ côi mẹ. Sao trên đời còn nhiều kẻ khốn nạn đến như vậy, nhẫm tâm làm cô gái tâm thần có bầu rồi vứt bỏ đứa con thơ dại. Liệu rồi sau này cuộc đời thằng bé sẽ đi về đâu…